Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

ĐÒ ĐỜI



199


Phũ phàng  em  bỏ cuộc vui
Ngẫn ngơ   thờ thẫn  mình tôi đứng nhìn
Em  đi tôi  tự trách mình
Chữ duyên  không vẹn chữ tình chưa xong
Bể tình vời vợi mênh mông
 Sóng thương còn mãi nặng lòng sông xưa
Đò đời  chỉ một lần đưa
Làm sao chở hết nắng mưa phong trần !?







rose

HOA HỒNG

Anh ơi sao nỡ trách mình
Duyên tình đã vậy mình đành vậy thôi
Đời người một chuyến đò xuôi
Bước chân xuống bến bồi hồi nhớ xưa
Thương anh biết mấy cho vừa
Duyên tình đã lỡ ta đưa tiễn mình..
                            (CỎ DẠI )
Phũ phàng anh  bỏ lại đây ,
Nắng mưa em đợi - đắng cay em chờ
Sông sâu đáy biển dễ dò .
Lòng người - lấy thước có đo bao giờ .
Anh đi  anh bỏ vườn thơ
Còn em  ôm mãi giấc mơ chúng mình .
Bể đời vời vợi mênh mông
Biển tình chỉ có một lần đò sang .
Nắng mưa mưa nắng kiếp người
Một lần sang bến e tôi buóc nhầm 
                                        ( MAI NHO )

Đa mang chuốc khổ vào thân
Dù không quên cũng bảo rằng đã quên
Vì em chim nhỏ trúng tên
Thấy cành cung đã giật mình tránh xa.

                            (TÂM TÂM )


Đò đời chỉ một lần đưa
Làm sao chở hết nắng mưa thưở nào
Để mình em với hanh hao
Để mình thu với nghẹn ngào heo may..
Một thời thơ dại mê say
Em xin gửi lại thu này nhé anh..!

                                ( NGỌC )

Em đành tách bến sang sông
Để tôi mãi đợi mà không được gì
Em đi để lại sầu bi
Cho nguời ở lại vui gì hở em?
Biển tình vời vợi mênh mông
thương cho con sóng nặng lòng với ai
Đưa em hết quảng đường dài
mà nghe vời vợi sầu lai láng sầu...

                                     ( PHAN LAN HƯƠNG)
"Làm sao chở hết nắng mưa phong trần !?"
Mây ơi xin chớ tần ngần
Để làn gió mát đưa vần vào thơ
Nói rằng tình chẳng hững hờ
Dẫu rằng thuyền bỏ bến bờ sang sông
Biển đời sao quá mênh mông
Phận mình nhỏ bé chênh chông tháng ngày
Nỗi niềm biết tỏ cùng ai
Đành ôm nặng nỗi u hoài người ơi...
                                    ( 
lục bình)

Đò xa lỡ một trời xuân
bỏ luôn một bể ái ân đang chờ
Đò nghiêng lệch những vần thơ
sóng xô rạn nứt những khờ khạo đau ...
                       * *
                        *
Phong trần thổi mãi về đâu
Còn chăng những giọt mưa ngâu chạnh lòng
Thu già non chút lạnh đông
Vườn ai cải đã trổ ngồng vàng ươm ...


                             (  MY DIỄM )



Làm sao chở hết nắng mưa phong trần !?"
Đời người- một kiếp phù vân
Không không sắc sắc cũng ngần ấy thôi...
Dòng sông bên lở bên bồi
Ngàn năm tạo hóa ghẹo người đa đoan
Trách chi một mảnh hồng nhan
Tưởng yên bờ bến lại toan vượt trùng...
Đông sang, non nước lạnh lùng
Suy tư trăn trở bạc từng sợi râu...

                       ( BUITHISONLC )


Đò đời chỉ một lần đưa...
Mà sao em lại nói chưa chạm đò
Dòng sông chia cách đôi bờ
Dang tay chèo nhẹ sóng vờ vỗ êm...

( PHƯƠNG THƠ VĂN )


Gánh đời em bỏ đi đâu
Sao em bỏ lại nỗi sầu cho tôi
Đa đoan em gửi phương trời
Đò em rời bến nước trôi lạnh lùng
Biển tình còn vỗ sóng lòng
Tôi đem gửi hết sang sông cho người

(NGÀY MAI TRỜI LẠI SÁNG )

Thùy Trang
Nói mà tội quá đi thôi
Lòng em muôn nỗi tơi bời chẳng vơi
Mà đành lặng lẽ xa xôi
Mà đành ôm nỗi buồn ơi nữa này…

Muốn đi chân bước đặng này
Thương yêu đã mấy bao ngày chờ mong
Đắng đời đắng nữa càng đong
Đắng trong mi ướt mà trông đêm tàn…

Yêu thương vẫn mãi ngút ngàn
Gần trong gang tấc muôn vàn xa xôi
Nhưng lòng đã quyết anh ơi
Mai trào sóng ngút biển khơi em về…

Đôi ta sẽ lại vai kề
Say câu ước nguyện mình thề hôm nao
Ôi lòng bỗng thấy nao nao
Bao nhiêu yêu dấu xuyến xao anh à!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]